Buồn Riêng Mang
Mục Tú
Đời trôi trên những bọt bèo
Còn bao nhiêu nữa cuốn theo phận mình
Qua nhanh một cuộc hành trình
Oằn trên vai những nhục hình nhân gian
Áo xưa rũ bóng hoa vàng
Xếp vào quá khứ kho tàng đời ta
Tóc xưa cài những hương hoa
Rụng dần theo tháng ngày pha thăng trầm
Môi xưa niệm khúc âm thầm
Son nay nhòa nhạt thế nhân đổi dời
Thoa trên một nét môi cười
Vị chua vị chát theo lời ru đêm
Bướm mơ rụng cánh đầu thềm
Trăng hanh giấc điệp mây viền lệ sương
Ai ngồi bên lá mà thương
Cố nhân đành gọi nỗi buồn riêng mang