Hố Thẳm
Miên Khách
Khi bình minh vừa tắt
Cơn mê dài vô tận
Mãi mãi
Nắng cũng không còn hanh
Khi tiếng lòng đã cạn
Con sông khô màu xám
Đất và bùn là một
Chúng đã hòa vào đêm
Khi chỉ còn khắc khoải
Thơ và bút chia tay
Trong đêm dài xa thẳm
Tranh cọ là màu đen
. . .
Khi tình người đã chết
Thú cũng vừa lên ngôi
Trong giấc mơ điên dại
Ta chợt gọi ..
vô thường