Nơi Ấy Bình Minh
Lê Thị Hạnh
Cuộc di hành độc thoại
Đôi bàn chân chai những vết gồ ghề
Vai trần mộng, có tỉnh giữa chốn mê
Tay thôi với, trả ta về cây cỏ
Nhốt cả yêu thương vào trong em đó
Giữ hộ hình hài em nhé tuổi về mây
Ừ thì, có gió có rừng
Và sông ơi! có chảy???
Mặc định những gì mà em nói vậy
Là lá rừng rồi lá rụng thanh tân
Nhón tay với gì ? một chút bâng khuâng
Thôi đành vậy, trôi giùm đi sông nhé
Sông vẫn còn xanh sông còn tuổi trẻ
Ta bộn bề dâu bể nỗi già nua