Dã Quỳ... Mặt trời con.


 Lâm Băng Phương


Cung đường dốc chênh vênh đầy hoa dại

Em Dã Quỳ còn ngái ngủ trong sương

Tôi vì em mang chút nắng Sài Gòn

Để sưởi ấm sắc áo vàng em đó.


Nắng giăng tơ em giật mình thức dậy

Nở vàng ươm say đắm cả hồn tôi

Cánh mỏng manh, thanh khiết ánh rạng ngời

Bừng sáng cả núi đồi đang tĩnh lặng


Không kiêu sa chẳng hương bay lan tỏa

Không điểm trang nét thắm vẫn tinh khôi

Trên tầng cao mây ngạc nhiên bối rối

Ôi, Dã Quỳ... một thảm mặt trời con.


Gió cợt đùa hoa vợn sóng đẩy đưa

Động hoa vàng với tích xưa mộng mị

Em gom nắng chỉ một lần khoe sắc

Vui cùng đông không tất bật bon chen.


Yêu giá lạnh của vùng đất cao nguyên

Em chẳng thiết ..miền đồng bằng nắng bụi

Áo khăn tôi nhuộm sắc vàng diễm tuyệt

Nhưng có bao giờ em tha thiết đến tôi.


Về miền xuôi với nỗi nhớ khôn nguôi

Em DÃ QUỲ...tôi tuổi đời đã xế

Em đơn giản không cầu kỳ...

                              Sao tim tôi nhịp rối

Vin vào em...tôi... trẻ hóa tuổi về chiều.