Phần 4, đoạn 12

Kiều Loan

Kiều Loan (tươi cười):

Tôi vừa thoảng giấc mơ êm ái nhất

Cùng người xưa lơ lửng xứ hoa hương

Nghìn tiên chấp chới y thường

Vợ chồng phiêu lãng trên đường giăng xanh

Chợt tỉnh dậy môi se và miệng đắng

Đầu nóng ran như một người cảm nắng

Mà trong tâm như đốt lửa bừng bừng...

Quản ngục ơi! Tôi khát nước vô cùng!


Người què:

Có nước lã, mời cô nương tạm uống


Kiều Loan (cười nụ):

Vâng, tôi biết, nước của trời mưa xuống

Cho tôi nguôi cơn sốt cháy buồng gan.

(Người Què ra hiệu, Ông Già bưng bình nước

đến trước mặt Kiều Loan)


Ông già:

Mời cô nương!


Kiều Loan:

Xin cảm tạ muôn vàn!

(Bưng bình nước)[/iư Tôi với cụ chẳng may cùng bị bắt Một chiều qua đã cùng đem nước mắt khóc hão huyền cái chết của người xưa Thì hôm nay có một bát nước mưa Xin chia sẻ... [i](Tiếng trống vẫn dồn dập)


Ông già:

Vâng, lão xin uống trước

Chứ đợi lưỡi gươm Nguyễn ánh... nhục vô cùng


Kiều Loan:

Đừng uống cạn!


Người què:

Chỉ một hớp là xong

Bình nước ấy đủ mười người mát mẻ


Ông già (uống xong, lảo đảo):

Lão không say! Lão theo hầu tiên đế

Uống hớp nước này lão đến hoàng cung

Ngậm oán hờn, nhổ xuống mặt Gia Long!

(Ngã chúi vào một xó, nằm chết như người ngủ)


Kiều Loan:

Người thứ hai uống nước mưa mát ruột

Là ai nhỉ?


Người què:

Là cô nương và chỉ có cô nương!


Kiều Loan (cười nhạt):

Tôi vào đây, chân còn vướng bụi đường

Chưa đáng mặt uống một liều bất tử

(Dằn giọng)

Người thứ hai là ông!

Người què (không ngờ)

Ô liệt nữ!

Nói lạ lùng thay!


Kiều Loan:

Tôi nói lẽ thường thôi

Vì thuốc độc này ông muốn giết tôi

Hai chúng ta thù gì nhau không nhỉ?

Ông nếm trước đi!


Người què (lạnh lùng):

Không gan cháy ruột sôi

Không lo phiền, không thất vọng chán đời

Có việc gì phải uống!


Kiều Loan:

Hừ, ba năm tù ngục

Đã mài mòn chí lớn, ông đã quên

Những ngày xưa theo Quang Trung dẹp giặc

Ăn cơm hẩm của Gia Long, ông đã hoá đê hèn

Đã bị bắt chỉ có hai đường thoát

Một là mắng kẻ thù rồi tự sát

Hai: trốn ra theo sự nghiệp lâu dài

Chứ như ông! vào ngục để yên ngồi

Giương mắt ếch nhìn Gia Long thắng trận!

Triết lý yếu hèn, tâm tư ngớ ngẩn

Thì dù không gan cháy ruột sôi

Cũng nên dùng hớp nước này thôi!


Người què:

Nghĩ xem đã...!


Kiều Loan:

Trống xuất quân gần lắm!

Đánh trận này Gia Long không thể thắng

Ta thắng Gia Long ngay giữa ngục này

Ông là người vô dụng, uống đi ngay!


Người què:

Cô nương nói dễ lọt tai đấy chắc?


Kiều Loan (rút đoản kiếm giấu trong ngực áo, giơ lên):

Ta có thanh gươm sắc

Sẽ giúp ông thoát trần gian tức khắc!


Người què (bị bất ngờ):

Ừ mà cô nương bàn tính cũng kỹ càng

Trong ngục tù mà ăn nói nghênh ngang

Cũng vô ích. - Trốn ra thì chẳng được!

Một chân què có ai dìu từng bước

Mà đuổi theo chí lớn của ngày xưa?

Gươm sắc của cô nương tôi chẳng chối từ

Gươm lạnh lắm...! Uống nước này ấm bụng...

(Bưng bình nước uống)

Sáng sớm mai nếu cô nương còn sống

Tôi gửi lời vĩnh biệt Vũ tướng quân

Vĩnh biệt chúa vua, vĩnh biệt quyền thần

Không vĩnh biệt những người dân trung hậu

Hồn ta đây sẽ nhập vào trong máu,

Trong mắt sáng đời sau, hồn sẽ mở to

Để nhìn xem ai xấu, tốt, hiền, ngu?

Kiều Loan:

Vào trong kia mà nhắm mắt, phàm phu!

Người què (lảo đảo đi sang gian ngục bên cạnh cười to)

Kẻ phàm phu cũng chỉ là giấc mộng!

Chào cô nương!... (tiếng trống lại dồn dập)