Phần 4, đoạn 10
Kiều Loan
Kiều Loan (một mình với thanh gươm):
Đoản kiếm đây, ngươi lại trở về ta
Thép năm ấy vẫn sắc như nước lạnh
Ngươi đã bao phen theo hầu Nguyễn ánh?
Máu lương dân, ngươi đã tắm bao lần?
Chỉ vì ta nhầm lẫn quá, lúc thanh xuân
Để ngươi kề vai đứa vô loài đen bạc!
Vết nhơ ấy mười năm gây tội ác
Có rửa được không, ngươi nói ta nghe?
Hay ngươi buồn phiền muốn trở về quê
Treo trên vách nếp nhà tranh tiều tuỵ?
Hay ngươi thênh thang muốn tìm tri kỷ
Nằm trong tay ai nối nghiệp Quang Trung?
Hay ngươi giận thân muốn xuống lòng sông
Nùi dưới phù sa, nghìn năm an giấc?
Hay ngươi muốn đến thăm đầu thằng giặc?
Thằng Gia Long, cổ nó cũng mềm thôi!
Hay từ hôm nay, ngươi muốn yên vui
Bọc nhung gấm trên lầu cao yến tiệc?
Ngươi muốn gì? - nói đi! Đêm sắp hết
Lòng ta ngổn ngang, chỉ có gươm này
Gỡ mối bòng bong, gỡ hết đêm nay
Cho trọn vẹn. Kìa sao ngươi nín lặng?
Ngươi đợi chờ ai? - Chờ người trong trắng
Vào cứu ta? - Quay mũi lại triều đình?
Gia Long ngồi kia! Chúng nó hợm mình
Chúng nó chết! Sao tay ta run lạnh?
Quê cũ mùa xuân, nếp nhà hiu quạnh
Ngươi thổi bùng ngọn lửa ấm tình duyên
Trời hỡi! Lòng ta gió bão ngả nghiêng
Ngươi không nói? - Chỉ một lời ngươi nói
Đủ bằng ta nói mãi suốt mười năm...
(Thẫn thờ đi vào nhà ngục bên cạnh. Sân khấu tối sầm.
Lại một khoảng thời gian qua)