Phần 1, đoạn 4

Kiều Loan

(Hiệu uý, trẻ tuổi, lẫm liệt trong bộ nhung phục, đi qua đường.

Kiều Loan chợt trông thấy, túm áo chàng).


Kiều Loan:

Mời tráng sĩ lại đây tôi kể chuyện:

Miệng tôi cười như trăng soi mặt biển

Mắt tôi đen như vực thẳm luân hồi

(Nàng quay phắt lại chỉ thẳng vào mặt Hiệu uý)

Chàng là người phụ bạc, chàng quên tôi

Tôi tìm chàng cạn sông rồi lở núi

Suốt mười năm, bao giận hờn buồn tủi

Nước mắt này gấp mấy sóng Châu Giang?


Hiệu uý (ngơ ngác và say mê):

Nàng dị kỳ như cô gái rừng hoang

Tôi đâu biết chuyện mười năm tìm kiếm

Nàng là ai? Ôi dung nhan kiều diễm

Từ chiều nay tạc tượng đến muôn đời


Kiều Loan (càng gay gắt):

Chàng cưới bà công chúa xấu hơn tôi

Mới ba năm đã thành con ác phụ

Bị bùa yêu, chàng quên phăng vợ cũ

Mỏi gối quỳ, nô lệ sắc hồ tinh.


Hiệu uý:

Chuyện ngày xưa nàng giấu kín u tình

Chồng nàng xưa chắc là người phụ ước

Gặp chiều nay nhưng hẹn từ kiếp trước

Mắt người điên ngùn ngụt đốt lòng ta

Nàng cợt đùa, càng thêm nỗi xót xa.


Kiều Loan:

Tôi không đùa vì mắt tôi còn mở

Lòng chưa chết, bao giờ nguôi tưởng nhớ

Ngày ra đi, chàng cũng mặc áo này

Cũng thanh gươm buộc dải lụa hồng bay

Cũng đôi mắt thiết tha, và giọng nói

như than van từ lưng chừng ngọn suối

cũng say mê...

Gió hiu hiu lạnh lẽo sóng Hà Khê

Người ấy đi đâu sao không trở về?


Hiệu uý:

Tôi có việc phải vào ngay nội điện

Xin cô nương buông áo, kẻo đêm khuya.


Kiều Loan:

Tôi không buông, chàng phải đến đằng kia

Tìm bằng được một anh chàng họ Vũ


Hiệu uý (bỗng chú ý):

Chồng cô nương là một người họ Vũ?


Kiều Loan:

Nhắn hộ tôi rằng: ông ơi, người vợ cũ

Đang chết mòn trong cát bụi Phú Xuân

Chim tha rơm về mái tóc hoa râm

Làm tổ ấm để vợ chồng đoàn tụ


Hiệu uý:

Có đích thực chồng cô nương họ Vũ?


Kiều Loan (ôm vai Hiệu uý):

Đúng chàng rồi, chàng phải cưới tôi đi

Từ vấn danh, nạp thái đến vu quy

Cứ đem đến cho tôi con Xích thố

Và một thanh gươm, để tôi chém cổ

kẻ phụ tình đang trốn tít chân mây


Ông già (ở trong quán nói ra):

Mời cô nương và dũng sĩ cùng say

Lão tung gậy thành cầu vồng đỏ tía

Làm lễ cưới phải trăm bình rượu quý

Tế tơ hồng phải khóc lụt trần gian.


Kiều Loan (buông áo Hiệu uý, giọng nghiêm trang):

Tôi nói đùa, xin chàng đừng để ý

Mời chàng đi!


Hiệu uý:

Lòng tôi đã chia tan

Nàng là ai? Tôi muốn biết tên nàng

Để những khi thẩn thơ ngoài nội cỏ

Khi kéo quân ra ải lạnh, trăng mờ

Tôi ngậm ngùi, bâng khuâng niềm tưởng nhớ

Gọi tên nàng trong bóng khói hư vô.


Kiều Loan:

Ngày muộn rồi, tráng sĩ hãy vào thành

Vợ chồng tôi như đôi lá tròn xinh

Kết liền cánh nhịp nhàng âu yếm mãi.


Hiệu uý:

Nàng đẹp quá, tôi tiếc người điên dại

Này áo xiêm đầy bụi đất đường xa

Nắng phương nào trong cánh lụa thướt tha

Thâu góp hết tình yêu trong cát bụi

Ảo não quá, mắt cuồng si vời vợi

Tóc trôi dài nhạc lạnh sóng trường giang

Nàng ở đâu?


Kiều Loan:

Tôi ở giữa rừng hoang

Tôi là gái goá chồng, là tiết phụ

Thở hương khói để phụng thờ người cũ

Và ban thờ là mắt lệ long lanh

Chuông thu không trong gió lạnh rùng mình

Mời tráng sĩ hãy vào trong nội điện.


Hiệu uý:

Lòng trong trắng chôn tình sâu tựa biển

Từ chiều nay vùi tâm sự thiết tha

Cô về đi, quê hương ấy còn xa

Nắng thoi thóp, tiếng chuông chùa văng vẳng

Như giục cánh chim non tìm tổ ấm

Kẻo đêm nay sấm chớp rộn lòng đau

Cô về đi, ta phải cách xa nhau

Duyên kỳ ngộ, hương vương đầy nếp áo

Và tiếng hát líu lo đường gió bão

còn kéo dài trong những buổi chiều xanh

Bao giờ quên bóng lá rụng bên thành...

(Hiệu uý đi hẳn và Kiều Loan cũng đi khuất)