Em Có Bao Giờ Vui Với Ta?...
Hoàng Uyển Văn
Chân còn say dấu bụi đường xa,
Hồn cứ như chim; chẳng nhớ nhà
Bốn mùa quên tóc sương pha muối
Quên những mưa vùi, những nắng sa...
Đời thích lênh đênh những chuyến tàu
Sông hồ chi mấy chục sân ga!
Bao lần xếp lại bao sương khói
Hành trang đầy những giấc mơ qua...
Mặc nếp nhăn trên trán nhạt nhoà
Bốn mùa hư vọng hạt sương pha,
Thu vàng áo lụa... Đông mưa xám...
Một thoáng Xuân hồng... Hạ đỏ hoa...
Đôi lúc đời như những chuyến tàu,
Bao giờ nằm nhớ những sân ga...
Nhà ai nắng nhuộm giàn hoa giấy
Em có bao giờ vui với ta?...