Loài Hoa Dại


Hoa Hướng Mặt Trời


Tôi là hoa dại nói tiếng người

Yêu mưa chịu gió lạnh đầy vơi

Quanh năm suốt tháng màu vàng nắng

Hướng nhìn mặt trời giữa Thu rơi.


Thu đến Thu đi Thu tái lai

Vẫn lá vàng rụng xuống trần ai

Mưa từ đâu ngàn năm rả rich

Vẫn ướt nhạt nhòa, vẫn đắng cay.


Vậy sao tôi còn yêu mùa Thu

Còn chờ chi khói tỏa sương mù

Phải chăng để nghe nàng Thu nói

Lời êm đềm như tiếng mẹ ru.


Mẹ đưa vào đời cuối Thu sầu

Hai bốn tháng mười một mưa ngâu

Để tôi nhặt lá vàng sưởi ấm

Những mảnh hồn tan nát thương đau.


Tôi yêu đóa hoa màu thời gian

Dù mùi hương không đủ nồng nàn

Tôi vẫn yêu mùa Thu màu xác lá

Nên bước vào cuộc chơi muộn màng.


Tôi yêu đời yêu người yêu thơ

Yêu nhiều nhưng chỉ là ước mơ

Ước mơ nào cũng đẹp như mơ ước

Cũng đợi cũng chờ cũng bơ vơ.


Quê hương tôi hình chữ S ngọt ngào

Cho tôi khôn lớn, thành phố trăng sao

Saigon của tôi đầu vần chữ S

Saigon là sắt son , là sầu đau.


Nhân sinh quan , tam giáo hài hòa

Vừa xuất vừa nhập, cùng giao thoa

Xưa tôi là cây thông sương gió

Giờ là khóm trúc ngắm trăng tà.


Trăng cuối Thu trăng lạnh trăng vể

Về non về núi về sơn khê

Còn hoa lạnh hoa về đâu ai biết

Tháng mười một mưa gió não nề.


Hai con giáp xưa, Xuân đong đưa

Hai con giáp sau trời mờ mưa

Ngoảnh lại, đóa phù dung trắng xóa

Hay là sương khói ngoài song thưa!


Hoa Hướng Mặt Trời