Bạch Đằng giang tặng biệt

Hồ Xuân Hương

Khấp khểnh đường mây bước lại dừng,

Là duyên là nợ phải hay chăng.

Vịn hoa khéo kẻo lay cành gấm,

Vục nước xem mà động bóng giăng.

Lòng nọ chớ rằng mây nhạt nhạt,

Lời kia này đã núi giăng giăng.

Với nhau tình nghĩa sao là trọn,

Chớ thói lưng voi cỡ nước Đằng. (1)


(1) Nước Đằng là một nước nhỏ ở thời Xuân thu - Chiến quốc, bị ép giữa hai nước lớn là Tề, Sở nên luôn phải giữ gìn. Trong bài thơ tương truyền là của Hồ Xuân Hương cũng dùng điển này để tả nỗi khổ của người đa thê: “Ngoảnh mặt sang Tề e Sở giận, Quay đầu về Sở sợ Tề ghen”.

Tiêu đề bằng chữ Hán, nghĩa là: Tặng bạn khi chia tay ở sông Bạch Đằng.