VÀ HOÀNG- HÔN- TÔI
Dung Hạ
Rồi mùa xưa cũng phai tàn
Tôi còn đây với miên man cõi người
Mưa thì chầm chậm mưa rơi
Cuộc tình buổi ấy vẫn ngời ngời đau!
Tìm người trong giấc chiêm bao
Não nùng tiếng gọi bay vào hư vô
Trăm năm một phút tình cờ
Thả trôi lời hứa để ngơ ngẩn sầu
Bóng người xưa ấy về đâu?
Còn chăng đôi khúc kinh cầu nguyện xa!
Mưa thì hờ hững mưa qua
Buồn kia rồi cũng sẽ già nua tôi
Chiều thương cánh nhạn bên trời
Tôi hoàng hôn cả một đời, vì ai!
Hạ