Mê hồn ca
Đinh Hùng
1
Lời nói im, ta nằm chờ siêu thoát.
Mơ hoàng thành dựng lại bản thanh âm.
Mười ngón tay nhung
Mở cửa để cầm.
Ôi kiến trúc một chiêm bao thần bí!
Ta lạc hồn giữa lâu đài kỳ dị,
Suốt muôn đời không hiểu dẫy hành lang.
Dưới hiên tây từng thế kỷ điêu tàn,
Gạch ngói cũ nghe hoa thềm rụng cánh.
Ngày tê tái đợi luân hồi về cạnh,
Giữa ân tình đứng lặng tượng giai nhân.
Dáng thiên thu khêu gợi một đêm Tần.
Lạc âm cung ngẩn ngơ hồn lệ quỷ.
Ta nằm trong di tích cuộc tang thương.
Khóc thâu đêm cho thấy lại thiên đường,
Thuở hưng phục - Ôi! cõi lòng hoang phế!
Hồn hỡi hồn! xưa chết chìm dưới bể,
Hãy vùng lên, cười một tiếng bi ai.
Máu ta say không chảy thoát hình hài,
Hằng kinh động chốn ăn nằm vĩnh viễn.
Trăng huyết dụ xuống bên đài kỷ niệm,
Lầu gác xưa nghiêng bóng lấp thời gian.
Biết chăng ai? trong giấc ngủ hoang tàn,
Hồn gỗ đá nặng nề vừa tỉnh giấc.
Cuối trời loạn, thương một vùng sao mọc,
Ta hát lên, chân nhịp bước thần kỳ.
Trở về đây xơ xác mảnh tàn y,
Giữa hoang địa hiện hồn toà u ngục.
Bừng mắt dậy, lửa hồi sinh đỏ rực,
Thịt xương về trong cổ mộ xôn xao.
Hoả thiêu rồi! làn tử khí lên cao,
Chiều tái tạo bâng khuâng từng ngọn cỏ.
Hoa thanh quý nở bừng trong diễm sử,
Thiên tiên đâu! về tắm nước sông đào.
Ta nghiêng mình làm một trái non cao,
Và nghe tan vỡ
Tâm tình trăng sao...
Chiều mù sương lẫn trong tiền kiếp lạ,
Mỗi năm tàn ước vọng một bông hoa.
Diệu Hương em!
Trăng xuân rụng, nguyệt thu già.
Đây thể chất lạc loài đi nức nở.
Ôi hư vô! đừng gọi lòng ta nữa,
Ta phá tan hư ảnh, lại điên cuồng.
Mộng hoàng vương đâu? hỡi mộng hoàng vương!
Đêm phản trắc đầy chiêm bao lưu huyết.
Ta đang nghe Thành Lạc Hồn kiến thiết.
2
Phất tay áo, tìm bắt hương Hồ Điệp,
Ta thoát hồn về nhập xác em xưa.
Trong giấc mộng hai lần giai nhân đẹp,
Cùng một đêm biến ảo trăng xuân thu.
Đây bài hát đã đi qua tiền kiếp,
Giữa tơ đàn xao động cánh hư vô.
Ta chung khóc cuộc điêu tàn Nhã Điển,
Bản ca trường dựng lại mái trời tây.
Trong giông tố, hồn ly dân cầu nguyện,
Nhạc bình sa theo gió tới chân mây.
Thuở cô độc, hồ trầm tư nổi sóng,
Gọi hồn ta về núi Vọng Phu xa.
Lời Thần Nữ mê điên ngoài cửa động,
Đêm ảo kỳ bay lạc tiếng thiên nga.
Ôi! vũ trụ muôn đời thoi thóp sống,
Ta gục quỳ bên những bản cầm ca.
Buổi chiều đến, sầu lên Kim Tự Tháp,
Bóng ta đi hoài cảm góc trời này.
Từ cố đô, hồn lạc xứ về đây,
Bao hài cốt nổi trôi bờ biển khác.
Thuỷ triều xuống, hiện lên toà Vân Các
Chúng ta cùng sống lại - Phế Vương ôi!
Ngủ một giấc đời nhuộm màu kim cổ,
Ta mỉm cười nên thế sự suy vong,
Mau vùng lên giữ lại Thái Dương hồng:
Trời lâm nạn, thôi! hành tinh tan vỡ!
Hồn lệ sầu rơi!
Đâu những vùng trời
Không làm thương nhớ?
Ta dẫn lối về đây đoàn ca vũ,
Tự bốn mùa địa ngục vắng âm thanh,
Chúng ta khóc như một bầy thú dữ,
Lòng dã man nghe trái đất tan tành.