Hoa bay về ngàn
Đinh Hùng
Em đi, rừng núi vào Xuân
Áo thiên thanh dệt trắng ngần hoa bay
Búp lan dài mướt ngón tay
Cả lâm tuyền nhớ gót giầy phong hương
Nghe như đàn lả cung thương
Bầy chim bên suối soi gương tự tình
Cỏ thơm nếp lụa đồng trinh
Mây giăng cánh bướm cho mình lên non
Sông rừng uốn khúc lưng thon
Nụ cười hoa dại nét son não nùng
Tình vương xóm Mán trập trùng
Lòng như xuân toả hồn rừng hoang vu
Cầu treo nối nhịp tương tư
Lắng trong cây lá, giấc mơ về ngàn
Nắng soi ấm mái nhà sàn
Hơi xuân ủ cánh phong lan nõn nà
Óng vàng mái tóc tiên sa
Cỏ đồi chải phớt lược ngà buông lơi
Nhớ về Bản nhỏ lưng trời
Xuân đi, còn lẩn nụ cười trong mây