Nhỏ Ơi
Dạ Vũ Nguyên Minh
Nhỏ bỏ mặc chiều...bỏ mặc anh
Bỏ quên ngọn nắng đậu trên cành
Bỏ câu thơ lạc nằm đưa võng
Bỏ cả dốc mòn...gió xao xanh !
Nhỏ nỡ đoạn đành bỏ xóm quê
Nhỏ đi...Nhỏ chẳng hẹn ngày về
Hương lưu còn đọng nằm u uất
Quán lạnh, ghế chờ giữa tái tê !
Nhỏ hỡi... bao giờ lại lối xưa ?
Để khen dáng ngọc níu xuân thừa
Để khen mắt Nhỏ mênh mang lạ
Cứ hệt như trời loáng thoáng mưa !
Nhỏ biết anh chừ...nhớ lắm không ?
Nhìn mây mà giấu ngổn ngang lòng
Cà phê nhạt thếch, môi hờ hững
Ngại nhấp ly rồi...gió chuyển giông !
Nhỏ bỏ mặc chiều...mặc ráng phơi
Mặc chênh chông lá rụng bên đời
Mặc anh dệt mãi vần thơ đợi
Mặc cả cung trời... Nhỏ... Nhỏ ơi !