Một Mình Đêm Thinh
Dạ Vũ Nguyên Minh
Chon von một áng trăng gầy
Chơi vơi giấu một vòng tay cỗi cằn
Hạ chừ về cuối xa xăm
Bỏ con dốc đợi ngàn năm gập ghềnh !
Một mình mình với một mình
Thương mưa rả rích thương tình phôi pha
Ngậm ngùi mấy nẻo đường qua
Thương nhân thế lụy giữa ta bà này.
Trăm năm lượm mót từng ngày
Men cay còn ngấm cuối đày đọa thân
Một mình ngồi đếm băn khoăn
Nghe càn khôn cũng trở trăn phận người
Đêm phơi mộng hé môi cười
Vầng trăng ai nhặt thả ngời đáy ly !