Hồi 17 - Kiều gặp Từ Hải
Chu Mạnh Trinh
Những nghĩ nương mình chốn cửa không,
Gỡ ra sao khéo buộc vào vòng!
Nước non lại gặp thần mày trắng,
Quả kiếp còn đeo nợ má hồng.
Bể khổ nào ai tay tế độ,
Cõi trần mấy kẻ mặt anh hùng.
Lạ cho lời nói nên tri kỷ,
Hương bén mùi duyên lửa lại nồng.