Trên Non Cao

Cao Tần

Ta biết nhà ông rầu thấy mồ

Thôi cuối tuần này theo ta lên núi

Lên thật cao nhìn xuống đời lô nhô

Rũ bớt bụi trần, quên thân múa rối 


Hơn mười năm nhà ông bay trên cao

Mặt đất nâu xanh nằm ngoan dưới gót

Nhân loại tí teo xinh đẹp chừng nào

Nhân loại hiền từ như những con sâu 


Những đêm đen tàu trôi qua thành phố

Cả đất trời nở triệu ánh sao xinh

Mặc những đấu tranh lọc lừa dưới đó

Nhìn từ cao nhân thế thật thanh bình 


Đời khốn kiếp quăng tòm ông xuống đất

Bôi mặt nhà ông giống một tên hề

Tên hề giễu trong kịch đời luân lạc

Kịch như đời: nhạt nhẽo, lê thê. 


Trên núi cao ta biết rành một chỗ

Có hòn đá xanh có gốc thông già

Ngồi trên đá ông sẽ thành Trang Tử

Hồn nhẹ tênh theo bướm lượn chiều tà 


Hãy tựa gốc thông mà nhìn xuống thế

Tưởng hôm nào ngất ngưởng chín tầng mây

Còn thương mãi một nhân gian nhỏ bé

Có thể ôm tròn trong đôi cánh tay 


Nhà ông khổ hơn người vì đôi cánh

Những thinh không bát ngát, những trời xa

Này cánh đại bàng nhớ chân trời thẳm

Thôi cuối tuần này lên núi cùng ta. 


Tháng 11-77