Nhân sinh thấm thoát

Cao Bá Quát


Nhân sinh thiên địa nhất nghịch lữ,  (1)

Có bao lăm ba vạn sáu nghìn ngày.

Như chiêm bao, như bóng sổ, như gang tay, (2)

Sực nhớ chữ “cổ nhân bỉnh chúc” (3)

Cao sơn lưu thuỷ, thi thiên trục  (4)

Minh nguyệt thanh phong, tửu nhất thuyền. 

Dang tay người tài tử khách thuyền quyên,

Chén rượu thánh, câu thơ thần thích chí.

Thành thị ấy, mà giang hồ ấy,

Đâu chẳng là tuyết, nguyệt, phong, hoa.

Bốn mùa xuân lại, thu qua,

Đời người thấm thoắt như là con thoi.

Cho hay kẻ thế người đời.


(1) Kiếp người sinh ra ngắn ngủi, trời đất như một quán trọ 

(2) bóng sổ: bóng ngựa câu vụt chạy qua cửa sổ

(3) cổ nhân bỉnh chúc:  người xưa cầm đuốc đi chơi đêm, lấy chữ từ bài Xuân dạ yến đào lý viên tự của Lý Bạch: “Cổ nhân bỉnh chúc dạ du, lương hữu dĩ dã” (Người xưa cầm đuốc chơi đêm, thực là có lý).

(4) : 高山流水詩千柚,明月清風酒一船 (Có núi cao nước chảy nên thơ ngàn bài, Nhờ trăng thanh gió mát mà uống một thuyền đầy rượu).

Cao Bá Quát