Muôn Ngả

 Bùi Đăng Sinh

 


Ngã năm, ngã tư, ngã ba

Bao nhiêu ngả thế biết là rẽ đâu

Từ tóc xanh đến bạc đầu

Tìm nhau rồi lại tìm nhau hẹn hò

Qua sông thì sợ đắm đò

Đường đi phải –trái giằng co suốt ngày

Bắt tay nhau lúc chia tay

Nào ai có nhớ hôm nay suốt đời

Gió mang kỷ niệm lên trời

Riêng ta đứng giữa mọi người phân vân

Nếu mà thân chẳng tiếc thân

Tranh giành chi nữa chút phần thịt xôi

Đường mòn lối cũ kia rồi

Còn tìm lối mới ngã ngồi ngã nghiêng

Quay về góc nhỏ phòng riêng

Trăm nghìn vướng bận nỗi niềm một thôi


Trang thơ ướt chẳng ai phơi

Câu thơ viết có ai người đọc cho

Lòng sông còn có ké dò

Lòng người dài ngắn ai đo bao giờ

Trong veo lẫn với lờ nhờ

Cười giả vờ, khóc giả vờ mới hay !

Trước sau chọn một nẻo này

Lên ghềnh xuống thác rủi may mặc lòng

Đường đời muôn ngả long đong

Ta mang theo mớ bòng bong gỡ dần…


Bùi Đăng Sinh