Duyên

Bàng Bá Lân

Nếu không sống đến bây giờ

Làm sao xui khiến tình cờ gặp em?

Làm sao có mối kỳ duyên

Tạo nên nhật ký một thiên để đời?

Phải chăng tạo hoá an bài,

Xích thăng buộc chặt chân người, chân ta?

Trời xe... dù gỡ chẳng ra,

Dù tan cũng hợp, dù xa cũng gần,

Duyên nào cứ phải trăm năm

Duyên nào cứ phải sắt cầm mới duyên.

Duyên là nhớ mãi không quên,

Duyên là xa cách vẫn liền tâm tư.

Duyên là khó mấy cũng ừ,

Trăm sông, ngàn núi chẳng từ gian nan.

"Vẻ chi một tấm hồng nhan"

Phải duyên, coi cả kho vàng bằng không.

Em rằng: "Em không lấy chồng,

Lấy chồng là phụ bạc lòng người yêu!

Ta không đòi hỏi chi nhiều,

Lấy chồng cứ lấy, tình yêu vẫn tròn.

Miễn là lòng dạ sắt son

Trước sau như một là còn tình chung.

Dù không duyên nợ vợ chồng

Thì duyên tao ngộ, tao phùng... cũng duyên.