Bài Thứ 41
- Nguyễn Minh Hải
Người đi
mùa lá rụng sầu
Cơn mê phủ kính
một màu tương tư
Mai về còn chút tình dư
Ta đem gởi lại
cho vừa mùa sau
Xa xăm
trong tiếng kinh cầu
Lời thương ta nguyện
gối nhàu áo phai
Nghe buồn Chúa ỏ trên cao
lòng ta đá sỏi
dựng đời khóc nhau
Mai sau
Ở bến giang đầu
mơ theo con nước
bạc màu nhớ nhung
Còn nghe trong cõi muôn trùng
Hồn đau vụn vỡ
lấp đầy khoảng không